Thiên Đường – Đằng Cách Nhĩ

0
5570

Một ca khúc tuyệt vời tình cờ nghe được trên facebook. Mặc dù nghe không hiểu gì nhưng vẫn cảm thấy đầy cảm xúc.

Tên bài hát: Thiên Đường 《天堂》

Ca sĩ: Đằng Cách Nhĩ

Một thời gió người Mông Cổ tung hoành khắp bốn bể, chí nam nhi Mông Cổ đặt trên yên ngựa, xé gió, đạp cỏ, đầu đội nắng gió, chân lướt sóng bằng. Họ đặt chí vọng khắp muôn nơi, họ muốn khẳng định chí vọng dân tộc với khắp muôn cõi, muốn chứng minh họ không nhỏ bé, không yếu ớt, không tầm thường khi đứng cạnh một nền văn hóa đồ sộ như Trung Hoa. Thế nhưng sâu thẩm bên trong một đế chế Mông Cổ từng rộng lớn bát ngát, sâu thẩm bên trong một đấng nam nhi chí chọc chín tầng mây thì chỉ duy nhất một nơi là thiên đường. Họ có thể đặt chân lên biết bao vùng đất, duy chỉ mái nhà nhỏ nơi thảo nguyên mênh mông, có vợ con, có đàn cừu trắng, chính là nơi tâm hồn họ thật sự nhỏ bé và hạnh phúc, đó mới chính là THIÊN ĐƯỜNG.

“Humai với đàn đầu ngựa là một trong những phần đặc biệt nhất của âm nhạc Mông Cổ. Cái phóng khoáng tự nhiên từ con người thảo nguyên lan đến âm nhạc, cho dù một ca sĩ tài năng đến đâu cũng không thể có được. Chú Đằng Cách Nhĩ không giống như hát, mà là bày tỏ từ nội tâm, gào thét từ linh hồn. Rất nể phục!”

guest
0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments